Một con mèo chết và lên thiên đường, Thượng đế hiện ra và nói:
– Con là một con mèo tốt khi còn sống. Bây giờ con mong ước gì sẽ được nấy.
Con mèo nói:
– Con sống trong một gia đình nghèo khó, suốt cuộc đời phải ngủ trên sàn gỗ cứng.
Thượng đế cười:
– Sẽ không còn thế nữa.
Dứt lời, một chiếc gối nệm rất êm hiện ra.
Vài ngày sau, có mấy chú chuột bị chết lên thiên đường và Thượng Đế cũng ban điều ước cho chúng.
Lũ chuột lao nhao:
– Cả đời bọn con cứ phải chạy, chạy suốt. Bọn con bị mèo, chó và cả các quý bà với cây chổi trên tay rượt đuổi suốt thôi. Tụi con ước gì mình có được đôi giày patin để đỡ phải chạy.
Thượng đế mỉm cười:
– Như con ước.
Thế là các chú chuột đều có một đôi giày patin mới toanh.
Vài tuần sau, Thượng đế đi thăm chúng sinh trên thiên đường. Ghé ngang qua chỗ mèo, ông thấy chú mèo đang ngủ ngon lành trên gối nệm. Thượng đế đến khẽ lay mèo dậy và hỏi:
– Con khoẻ chứ? Con có thấy vui không?
Chú mèo vươn vai và rên ư ử ra chiều thích thú:
– Trong đời mình con chưa bao giờ hạnh phúc như thế này. Và đặc biệt mấy bữa ăn để trên bánh xe mà ngài gửi cho con là tuyệt nhất!
Huấn luyện mèo
Cô con gái của Mary vừa nhặt được một chú mèo bị bỏ rơi và đem nó về nhà nuôi. Cô cảm thấy khó chịu khi thấy con mèo bắt đầu dùng lưng ghế xôfa để cào xước gãi ngứa.
– Em đừng lo – Chồng cô nói – Anh sẽ dạy bảo nó.
Và suốt những ngày sau, Mary thấy chồng cô đang kiên nhẫn huấn luyện con mèo. Bất cứ khi nào con mèo cào ghế xôfa, chồng cô liền bỏ nó ở ngoài nhà để cho nó một bài học.
Con mèo học rất nhanh. Và trong suốt những năm sau đó, bất cứ khi nào con mèo muốn đi ra ngoài nó đều cào vào ghế xôfa!!!
Con mèo quái quỷ
John rất ghét con mèo mà vợ anh ta nuôi. Một hôm anh quyệt định sẽ vất nó đi, John cho nó lên xe và lái đi cách nhà hơn 20 dãy phố để nó lại một công viên.
Khi anh về gần đến nhà thì con mèo cũng đang trên đường vào nhà anh.
Ngày hôm sau John quyết định lái xa hơn nữa qua 40 dãy phố và để con mèo lại nhưng cũng như lần trước khi anh lái xe vào gara thì lại trông thấy con mèo đang đủng đỉnh bước vào nhà. John tìm mọi cách đưa con mèo đi ngày càng xa hơn nhưng nó luôn luôn về nhà còn trước cả anh.
Cuối cùng John quyết định lái xe đến một nơi thật xa, quẹo phải rồi rẽ trái, qua cây cầu sau đó thì rẽ phải và rẽ phải tiếp cứ tiếp tục cho đến khi anh đến một nơi mà anh cho là khoảng cách an toàn và bỏ con mèo lại đó.
Nhiều giờ sau, John gọi điện cho cô vợ:
– Jen này, con mèo có đó không em?
– Nó ở nhà đây anh – Cô vợ trả lời – Tại sao anh hỏi vậy?
– Ôi trời, đưa ống nghe cho con mèo quái quỉ đó đi. Anh cần nó chỉ đường về nhà!!! – John tức tối la lên.