Với Mikhail Bulgakov
Ư-ư-ư-ư-ư-hư-hư-hư-ư! Hãy nhìn tôi đây này, tôi sắp chết cóng mất rồi. Xung quanh là khu rừng tăm tối đáng sợ, và chẳng có một linh hồn sống nào cả.
Ôi, mà cái mạng sườn của tôi mới đau nhức xiết bao. Thật là kinh khủng! Mà tôi có làm gì, có đụng chạm gì đến cái bà lão ấy đâu kia chứ, quỷ bắt bà ấy đi…
Tại sao mà tự dưng bà lão ấy lại đem tôi ra mà trụng nước sôi? Mụ phù thủy già … lại còn mù dở nữa chứ.
Tôi lang thang gần nhà bà lão ấy với hy vọng biết đâu kiếm được cái gì đó lấp đầy dạ dày, các vị biết đấy, cơn đói vốn không thích chờ đợi.
Còn bà lão ấy thì bước ra sân, nhìn tôi bằng con mắt mờ đục của mình và gọi như thế này:
– Meeo, meeo, meo … chắc bà ấy nghĩ là tôi là con mèo. Bà già ngốc nghếch… Tôi đến gần hơn một chút, thế là bà ấy hét toáng lên:
– SOOOÓI!!! và hắt lên người tôi cả nửa xô canh borts, cái thứ canh borts quỷ quái ấy, nóng như nước sôi, còn mùi vị thì mới tệ hại làm sao! Bà ấy định nấu làm thuốc diệt rận chắc?
Vâng, tôi cũng chẳng định che dấu gì cả – tôi định ăn tối bằng bà lão. Chẳng ngon lành gì đâu, tôi nói thật đấy, nhưng tình cảnh của tôi đâu cho phép tôi kén cá chọn canh. Thế còn bà ấy thì dội canh borts vào tôi!
Thôi đi bà lão, cũng phải có lương tâm một chút chứ! Thế mà cũng bày đặt là dân trí thức cơ đấy! Tôi nuốt cái bà ấy, tóm lại là như vậy. Chẳng có gì thú vị, phải nói thật là như thế. Đến bây giờ thấy vẫn còn sôi bụng, không tiêu hóa nổi …
Còn bây giờ … tôi lại trong rừng, chịu cái lạnh giá như thế này đây. Không biết trên đời này còn có sự công bằng nữa không?
Ôi! Ai kia nhỉ? Ai lại bị quỷ ám đi qua rừng trong cái lạnh cắt da như thế này?
Một thân hình bé nhỏ đi trên đường mòn! Một cô bé! Đội mũ đỏ! Trong tay của cô ta là một cái làn lớn. Hay nhỉ, thế cô ta cần cái gì đấy nhỉ?
Cô bé đến gần … Hình như là tôi có biết cô ta. Ồ, tất nhiên rồi! Đó là cháu ngoại của cái bà lão kia! Có lẽ là cô ta đang đi về phía nhà bà ấy. Haha, cô ta cũng thấy tôi và bước lại rất gần.
Thế đấy – chẳng sợ gì! Đứng, vuốt mõm tôi, lại còn nựng nịu nữa:
– Cún xinh … cún ngoan!
Tớ mà là con cún của cậu cái nỗi gì, đồ ngốc? Mà cái gì trong làn mới bốc mùi thơm phức làm sao! Cái gì thế nhỉ?
Bánh rán!!! Nhân thịt!!! Thế mới gọi là sống chứ! Cô nàng đem những thứ ngon lành này cho bà ngoại. Còn bà ngoại sẽ đãi cô bé tội nghiệp cái món canh ôi ấy! Mà không, bà sẽ không đãi đâu…
Này cô bé! Ngoan nào, hãy cho tôi những chiếc bánh rán này đi! Mẹ sẽ còn rán cho cô nữa, còn bà cô thì đâu có cần chúng làm gi! Không kể là bà ấy còn định đãi cô ăn cái thứ ôi thiu ấy! Ối trời ạ bố cô có mà ôm tôi lên tay mà nựng nịu, hôn vào chân trước, vuốt ve cái đuôi tôi vì tôi đã giúp ông ấy thoát khỏi một bà mẹ vợ như vậy! Giá mà cô bé biết, tôi, người vệ sinh viên của khu rừng này phải ăn đủ thứ tởm lợm như thế nào không …
Mà chẳng ai thèm cám ơn tôi gì cả!
Với Edgar Po
Một khu rừng già ảm đạm, quấn trong một chiếc khăn voan bí ẩn nghiệt ngã. Phía trên khu rừng là những đám mây của những sự bay hơi chứa đầy điềm gở. Dường như ta nghe thấy những âm thanh định mệnh của xiềng xích. Cô bé Khăn Đỏ sống ở bìa khu rừng đó, sống trong một nỗi sợ hãi huyền bí.
Với Ernest Hemingway
Người mẹ bước vào nhà, bà đặt một cái làn lên bàn. Trong làn là sữa, bánh mỳ trắng và trứng gà.
– Này, – người mẹ nói.
– Cái gì hả mẹ? Khăn Đỏ hỏi mẹ.
– Những thứ này này, – người mẹ nói, – con đem đến cho bà.
– Cũng được – Khăn Đỏ nói.
– Mà cẩn thận đấy, – người mẹ nói, – Sói.
– Vâng.
Người mẹ nhìn theo cô con gái mà tất cả mọi người đều gọi là Khăn Đỏ, vì cô lúc nào cũng quàng khăn đỏ cả. Người mẹ nhìn Khăn Đỏ bước ra, và khi nhìn theo cô con gái đang rời xa, mẹ nghĩ rằng để con gái đi một mình vào rừng là rất nguy hiểm; và bà lại nghĩ rằng Sói lại bắt đầu xuất hiện ở đó; và nghĩ đến đó, bà cảm thấy rằng bà bắt đầu lo lắng.
Với Iulian Semenov
Thợ Săn vừa mới nhận được bức điện mật mã của Trung tâm về những sự kiện xảy ra tại nơi hẹn bí mật của Bà ở Bern. Anh lại một lần nữa mở két sắt lấy ra hồ sơ cá nhân của Khăn Đỏ.
“Một người phụ nữ Ariel đích thực, Tính cách kiên định, vững vàng. Luôn luôn thực hiện rất tốt nghĩa vụ trong công việc. Không chút nhẹ tay đối với kẻ thù của đế chế.”
Người này phù hợp đấy – Thợ săn nghĩ – người này phù hợp. Anh nóng nảy nhấn chuông gọi.
– Bitner, hãy mời Khăn Đỏ đến chỗ tôi. Thế còn những cái bánh rán đâu rồi? Tôi đã nói với anh là 3 cái bánh, chứ không phải là 2. Đó không phải là vớ vẩn, đó thậm chí hoàn toàn không phải là chuyện vớ vẩn, Bitner thân mến ạ. Đặc biệt là trong chuyện này!
Còn trong lúc đó thì Sói đang ngủ. Sói ngủ rất sâu và bình yên, nhưng sau đúng 5 phút nữa anh sẽ thức giấc. Thói quen ấy được tạo ra qua bao năm tháng, còn bây giờ thì anh đang ngủ ngon trên đường từ Bern đến Berlin…
Với Ken Kesey: Cô ta ở đó
Sói rón rén đi sát tường, khẽ khàng như một con chuột. Sói nắm chặt cây lau nhà trong tay và nín thở chuyển động. Nếu như dòng máu của loài thú có giúp được gì trong cuộc đời bẩn thỉu của hắn thì đó là giúp hắn trở nên gian xảo.
Ổ khóa rung lên. Sau đó cánh của mở ra và hắn nhìn thấy nàng – nàng vừa bước ra hành lang. Đôi mắt của nàng xám xịt, môi không tô son, còn trên đầu nàng là một chiếc mũ bê rê đỏ đã mất hết cả hình dạng.
Nàng nhìn thấy Sói và mỉm cười với hắn. Sói nắm cây lau nhà chặt hơn và hạ mắt nhìn xuống dưới. Như thế dễ hơn. Khi mắt đã nhắm thì người ta khó nhận thức mình hơn. Sói nghe tiếng gót giầy của nàng gõ lốp cốp trên sàn. Sói đứng, không hề ngước mắt lên.
Chẳng bao lâu nữa hắn sẽ được tự do.
Với M. Bulgakov II
Vật cuối cùng mà Sói nhìn thấy là tàu điện đang tiến lại gần và khuôn mặt méo xệch của người lái tàu đội một chiếc mũ len đỏ.
Ivan nghe thấy tiếng kêu, anh chạy lại và đứng sững người nhìn thi thể bẹp nát của Sói. Anh không thể hiểu nổi, tại sao điều đó lại có thể xảy ra, bởi vì họ vừa mới ngồi trên ghế đá cùng với Sói, với Mikhail Alekxandrovich, vậy mà bây giờ Sói chỉ còn là một cái xác vỡ bụng nằm đấy.
Dần dần những tiếng kêu cũng tắt, và những ý nghĩ bắt đầu gắn kết được với nhau. Đầu tiên xuất hiện những từ gì đó rất lạ “những người tiều phu đi ra khỏi rừng”.
Ivan vứt bỏ “những người tiều phu”, nhưng lại xuất hiện “Mũ Đỏ”, và sau lưng của cô là một người nước ngoài.
À, đúng rồi, đó là ông ta nói rằng Mikhail Alekxandrovich “sẽ mất bụng vì Mũ Đỏ”.
“Mất bụng” – có nghĩa là chết… nhưng chính người lái tàu điện đội mũ đỏ dấy thôi. Hóa ra là cái gã ngoại quốc chết tiệt này đã biết trước toàn bộ bức tranh cái chết khủng khiếp của Sói.
Cũng có thể chính gã này đã đẩy Sói vào gầm tàu điện chăng? Nhưng làm thế nào? Điều này bây giờ chúng ta sẽ tìm hiểu.
Với Ioanna Hmelevskaya
Và khi đó tôi bất ngờ nhìn thấy một con sói xa lạ đang đến gần tôi. Cần phải thừa nhận rằng khoảnh khắc đó là thích hợp nhất đối với tôi, vì tôi đã định khi Sói xuất hiện thì tôi sẽ có một bộ mặt ngu ngốc nhất. Bất kỳ ai nhìn thấy tôi lúc đó cũng không thể có ý nghĩ nào khác về tôi được. Có lẽ anh ta cùng lắm chỉ có thể nảy sinh mối băn khoăn không biết liệu tôi có còn biết suy nghĩ nữa hay không.
Sói dừng lại và bằng một ánh mắt nhanh nhẹn hắn nhìn hết cả tôi lẫn tất cả những gì có trong làn của tôi. Có tất cả mọi cơ sở để cho rằng Sói là một anh chàng tóc vàng tro. Mà phải nói rằng khi nào đó một bà thầy bói đã tiên tri rằng một anh chàng tóc vàng sẽ đóng một vai trò định mệnh trong đời tôi. Tôi rất tin bà ấy, bởi vì tôi luôn luôn thích những anh chàng tóc vàng, nhưng số mệnh không hiểu tại sao lại cứ vứt cho tôi những anh chàng tóc đen, người này tóc còn đen hơn người khác, còn tôi thì vẫn nhìn xem có anh chàng tóc vàng nào xuất hiện hay không. Thời gian qua đi, tôi đã thành phản xạ: anh chàng tóc vàng – nghĩa là phải cảnh giác. Và bây giờ thì cái gã lưu manh này xuất hiện …
– Bon jour, mademoiselle, – hắn chào rất lịch sự.
Khi nghe thấy thế tôi bình tĩnh lại ngay tức khắc. Nếu như hắn gọi tôi, mẹ của hai cậu con trai gần trưởng thành là “mademoiselle”, có nghĩa là hắn đã quyết định tiến hành trao đổi hữu nghị.